Chúc Lem một ngày tốt lành. Hôm nay, tớ cảm thấy tim, gan, phèo, phổi tớ như bị hành hạ, cảm xúc ứ đọng, suy nghĩ hỗn loạn. Chỉ cần mở một bản nhạc, mặc dù bình thường tớ không thích, nhưng nước mắt tớ cứ giàn giụa. Tớ mệt, vì chả ai hiểu tớ. Nhưng thật lạ, tớ chả mong ai thấu hiểu mình.
Lem cảm ơn cậu. Lời chúc cậu gửi tớ từ một tuần trước. Từ đó đến giờ, Lem thực sự đã có những ngày tốt lành :>
Trước đó tớ ở trong một giai đoạn rã rời và bất ổn. Ừ tớ biết, tớ nói về "những giai đoạn bất ổn" của tớ đã đủ nhiều. Nhưng lần này, tớ bắt-đầu biết ghét những đêm mất ngủ của chính mình. Và lần này tớ - sau một thời gian dài chán nản, thương hại và thù ghét bản thân - đã bắt đầu biết thành tâm mong mình được vui và hạnh phúc.
Rồi vũ trụ xếp đặt cho tớ gặp gỡ một người. Và. Trong một lần tay tớ nằm yên trong bàn tay của người này, tớ bỗng nhận ra vài điều.
Tớ sẽ không lành được, cậu ạ. Tất cả những thương tổn này sẽ mãi ở đây. Nhưng mà, bỗng chốc một hôm, cái sự thật đấy chả là cái cóc khô gì để tớ phải thấy đau đớn nữa. Khoảnh khắc tớ đan tay mình vào một bàn tay mà tớ mong nhớ, tự dưng, những vết nứt toác trên lồng ngực bao lâu vẫn hành hạ tớ, bỗng trở thành một cái mẩn ngứa bâng quơ trên da thịt, chẳng có nghĩa lí gì.
Ừ và, tớ hết hẳn hy vọng rồi. Về việc sẽ có ai hiểu tớ, hay tớ có thể hiểu một ai. Tớ nghĩ là mình đang bước vào một kết nối mà, tớ sẽ chẳng bao giờ hiểu được nhiều hơn cái sự thật rằng tớ chẳng hiểu gì cả. Nhưng chẳng có làm sao hết. Tớ tin là, chẳng làm sao hết. Hãy cứ dịu dàng với nhau và rồi chúng mình sẽ không làm nhau bị thương. Khi đó, sự "hiểu" sẽ là một tình cờ. Ai đó, trong khi đang yêu thương cậu thật dịu dàng, bỗng tình cờ hiểu cậu. Tớ gọi đó là một tình cờ tốt lành.
Tớ sẽ không thể nhận ra những điều ấy nếu tớ không sống cẩn trọng và dịu dàng với mình hơn. Tớ tin là vũ trụ thấy tớ ngoan, nên xếp đặt để một người dịu dàng đến và nắm bàn tay tớ. Thỉnh thoảng cậu có thể thử níu mình lại khỏi những lần trượt. Thỉnh thoảng hãy đấu tranh một tí tẹo cho cái quyền được bình an của chính mình. Thử pha 1 ấm trà. Thử tự luộc cho mình một đĩa đậu phụ ngon (nó sẽ thơm hơn nếu cậu đổ chút xì dầu vào nước luộc). Hoặc chiều tối nào cậu cảm thấy khánh kiệt quá, thử ghé 178B Xuân Diệu chơi với con mèo, rồi xuống tầng hầm chơi với Lem ^^
Trước đó tớ ở trong một giai đoạn rã rời và bất ổn. Ừ tớ biết, tớ nói về "những giai đoạn bất ổn" của tớ đã đủ nhiều. Nhưng lần này, tớ bắt-đầu biết ghét những đêm mất ngủ của chính mình. Và lần này tớ - sau một thời gian dài chán nản, thương hại và thù ghét bản thân - đã bắt đầu biết thành tâm mong mình được vui và hạnh phúc.
Rồi vũ trụ xếp đặt cho tớ gặp gỡ một người. Và. Trong một lần tay tớ nằm yên trong bàn tay của người này, tớ bỗng nhận ra vài điều.
Tớ sẽ không lành được, cậu ạ. Tất cả những thương tổn này sẽ mãi ở đây. Nhưng mà, bỗng chốc một hôm, cái sự thật đấy chả là cái cóc khô gì để tớ phải thấy đau đớn nữa. Khoảnh khắc tớ đan tay mình vào một bàn tay mà tớ mong nhớ, tự dưng, những vết nứt toác trên lồng ngực bao lâu vẫn hành hạ tớ, bỗng trở thành một cái mẩn ngứa bâng quơ trên da thịt, chẳng có nghĩa lí gì.
Ừ và, tớ hết hẳn hy vọng rồi. Về việc sẽ có ai hiểu tớ, hay tớ có thể hiểu một ai. Tớ nghĩ là mình đang bước vào một kết nối mà, tớ sẽ chẳng bao giờ hiểu được nhiều hơn cái sự thật rằng tớ chẳng hiểu gì cả. Nhưng chẳng có làm sao hết. Tớ tin là, chẳng làm sao hết. Hãy cứ dịu dàng với nhau và rồi chúng mình sẽ không làm nhau bị thương. Khi đó, sự "hiểu" sẽ là một tình cờ. Ai đó, trong khi đang yêu thương cậu thật dịu dàng, bỗng tình cờ hiểu cậu. Tớ gọi đó là một tình cờ tốt lành.
Tớ sẽ không thể nhận ra những điều ấy nếu tớ không sống cẩn trọng và dịu dàng với mình hơn. Tớ tin là vũ trụ thấy tớ ngoan, nên xếp đặt để một người dịu dàng đến và nắm bàn tay tớ. Thỉnh thoảng cậu có thể thử níu mình lại khỏi những lần trượt. Thỉnh thoảng hãy đấu tranh một tí tẹo cho cái quyền được bình an của chính mình. Thử pha 1 ấm trà. Thử tự luộc cho mình một đĩa đậu phụ ngon (nó sẽ thơm hơn nếu cậu đổ chút xì dầu vào nước luộc). Hoặc chiều tối nào cậu cảm thấy khánh kiệt quá, thử ghé 178B Xuân Diệu chơi với con mèo, rồi xuống tầng hầm chơi với Lem ^^