Ask @bclimax

Sort by:

LatestTop

Previous

Chị Lem có nghĩ là mình NÊN gần gũi với cộng đồng hơn không ạ? Kiểu như mình sẽ không còn phải có cái cảm giác thi thoảng cô đơn tột độ ấy ạ. Em đang muốn mình dần hướng tới cái mà người ta gọi là "kols" dù em cũng không biết mình làm được không. Em chỉ muốn mình được kết nối hơn.

Em ạ, không ai MUỐN làm kol. Mọi người chỉ vô-tình trở thành kol khi họ thể hiện thật thuyết phục niềm tin của chính họ. Cứ nói to, nói thật ấn tượng về những điều mình tin tưởng, thì tự nhiên sẽ tìm thấy những người đồng điệu hoặc phản bác. Đó chính là khả năng tạo kết nối của kols.
Em mà muốn làm kol, em sẽ không bao giờ làm được. Kol là cái em phải "tình cờ trở thành" - trên đường đi đến một cái khác, chứ không phải một đích đến. Cũng như việc mọi người kêu gào đòi quyền tự do ngôn luận chẳng hạn - mọi người muốn tự do ngôn luận làm gì nếu mọi người KHÔNG có gì trong đầu óc để nói cho ra hồn? Tự do ngôn luận để suốt ngày chửi bới chế độ, chia rẽ hai miền, khuyến khích bạo động, phô bày sự dốt nát của mình thì có đáng được tự do ngôn luận không? Cũng như vậy, nếu không có một tư tưởng có khả năng giúp cộng đồng hướng thiện, thì có nên làm kol không?
Vấn đề lúc này sẽ quay trở lại vạch xuất phát ban đầu: Em phải tự làm đầy mình trước. Cần mẫn học hỏi, nhún nhường, khiêm tốn, cần mẫn tích luỹ, làm đầy trí tuệ. Dần dần, khi trí tuệ đủ sức nặng, mọi người sẽ tự khắc muốn nghe em.
Và đôi khi, hành trình làm đầy, làm đẹp mình, cần sự cô đơn tột độ.

View more

chị Lem ới ời ơi cho em hỏi cái này được không ạ? chị thường hay nghe nhạc trị liệu gì thế ạ? emmm cảmmmm ơnnnn chị Lem.

Chị nghe nhạc trị liệu trên Youtube Channel của Meditative Mind em ạ :)) Đây là một tài khoản chuyên cung cấp âm nhạc trị liệu dưới dạng các tần số giao động, hỗ trợ việc thiền định và thanh lọc từ trong ra ngoài. Visual art của các bạn ấy rất đẹp và có chiều sâu tâm linh (với một người có tí chút hiểu biết về đạo Phật như chị), em hoàn toàn có thể nhìn vào visual art của các clip dài hàng tiếng trong khi toạ thiền. Các bạn ấy ra nhạc trị liệu rất thường xuyên, mỗi video đều giới thiệu dải tần số và mục đích trị liệu (nhạc tác động vào phần nào, hỗ trợ vùng nào, cải thiện chức năng gì,...), nên rất dễ tìm đúng thứ mình cần. Cảm ơn em đã hỏi để chị Lem được giới thiệu các bạn í :))

Chị Lem đã bao giờ bị rơi vào trường hợp khả năng ghi nhớ bị suy giảm chưa ạ? Em là một đứa có khả năng ghi nhớ rất tốt đối với các loại thông tin, nhưng khoảng một năm trở lại đây thì trí nhớ của em sụt giảm rất nhiều.

"...Em không thể nhớ nổi những chuyện vừa xảy ra cách đây không lâu trong khi nếu là thời gian trước, em không những nhớ lâu, nhớ dai, mà còn nhớ rất chi tiết và cụ thể. Em buồn và lo quá Lem ạ."
----------------------------------------------------------------
Không khó để sửa được tình trạng này. Em chỉ cần tĩnh tâm suy xét lại, xem dạo này đầu óc của em có thể bị ảnh hưởng vì biến cố nào, hoặc thói quen nào. Ví dụ như Lem, sau khi chia tay người yêu đầu tiên thì bị mất sạch mọi kí ức hạnh phúc với bạn í, vì tổn thương tâm lí quá lớn. Một thời gian sau thì nhớ nhớ quên quên vì thiếu ngủ, hoặc ngủ nhiều nhưng toàn là những giấc không chất lượng. Có những hôm lơ đễnh là vì mải chú tâm làm việc khác (ĐIỂN HÌNH LÀ DÙNG ĐIỆN THOẠI) =)) Nhiều nguyên do lắm. Nên việc đầu tiên em cần làm là kiểm điểm lại tất cả mọi thói quen, sự kiện có khả năng ảnh hưởng không tốt đến trí nhớ của mình trong một năm trở lại đây. Biết nguyên nhân rồi thì sẽ tìm được cách khắc phục.
Tuy nhiên, sẽ có một vài nguyên nhân mà em không thể biết để mà để ý, vì nó nằm trong những việc tưởng như rất không liên quan: ví dụ như chế độ ăn của em, hoặc thói quen ăn của em. Nếu em là người ăn nhiều đường trắng, uống nhiều sữa, thường xuyên dùng thực phẩm đóng gói công nghiệp, hoặc thức ăn được nêm nếm bởi mì chính, bột ngọt, hạt nêm công nghiệp, thì ĐÂY CHÍNH LÀ THỦ PHẠM, cái tập hợp chất hoá học này đã nương náu trường kì trong máu, trong mô não, mỗi ngày đều bền bỉ làm suy giảm trí nhớ của em. Nếu em là người vừa ăn vừa làm việc khác (check điện thoại, đọc sách, xem ti vi, tán dóc), thì đây cũng có thể là nguyên nhân mất trí nhớ - vì em không tập-trung đủ vào bất kì cái gì, để nhớ nó.
Thành ra, chỉ cần quán xét được nguyên nhân, thì sẽ tự khắc biết cách điều trị thôi.

View more

People you may like

Ramy_samy_Elariny’s Profile Photo Ramy Samy ElAriny
also likes
hshetoos’s Profile Photo SH3TOOS
also likes
Mariamdashtii63’s Profile Photo MForMe
also likes
merroosamy’s Profile Photo somebody✌
also likes
ESRAAAYMANHAMADLLA’s Profile Photo Esraa hamadlla
also likes
bilia3’s Profile Photo نبيل
also likes
Jadeeeann’s Profile Photo Jadeee_X
also likes
punkstahAlee_2’s Profile Photo Ali
also likes
EngEmam’s Profile Photo Mahmoud Emam
also likes
rahmatarek4’s Profile Photo رحمة طارق
also likes
Nadahosamxx’s Profile Photo Nada Hosam ❄
also likes
Medokhaled9438’s Profile Photo @M.A.Y.A.D.A♕!"
also likes
sarah1190121042’s Profile Photo S
also likes
khizarking779574’s Profile Photo KheZee
also likes
maryamzaib7777’s Profile Photo Maryam
also likes
Nouran12317986’s Profile Photo نوران
also likes
KaRiMaN58855’s Profile Photo KaRiii
also likes
Want to make more friends? Try this: Tell us what you like and find people with the same interests. Try this: + add more interests + add your interests

Lem ơi, em thân với một người bạn nhưng em đang phân vân có nên chấm dứt không. Ở cùng bạn ấy khiến em thấy vui, học được vài điều, nhưng cũng nhiều lần em cảm thấy vừa buồn vừa bực. Cảm giác chỉ có em quan tâm, chăm sóc bạn, mà bạn chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi. Em không biết làm sao nữa ạ...

Em không biết làm sao vì tỉ lệ yêu - ghét của em với bạn đang là bằng nhau. Em cứ để mọi thứ diễn biến theo tự nhiên :)) Nếu em yêu bạn nhiều hơn, tự khắc em sẽ muốn ở lại học hỏi bạn, thân gần hơn với bạn, sau đó sẽ biết cách, và có đủ quyền lực, để góp ý, chỉnh đốn bạn. Còn nếu em khó chịu quá, không ở gần nổi nữa, em sẽ tự khắc đi thôi.

Chị ơi làm thế nào để vượt qua nỗi buồn khi thất tình ạ? Crush cũ và bạn thân em sắp đến với nhau. Crush mới thì lạnh lùng với em. Em cảm thấy mình ko bao giờ có được tình yêu mà mình muốn và cần chị ạ ...

Đừng bi quan thế bé ạ, kẻo ngày mai tự dưng "tình yêu mình muốn và cần" rơi bộp vào đầu thì quê lắm đây biet hong =))
Nỗi buồn thất tình là thứ không cần vượt qua :)) Nó sẽ qua khi nó qua, nó không qua thì thôi, em sẽ biết cách sống chung với sự bất an và bi quan trong tình yêu, dần dần sẽ tiến hoá thành Lí Mạc Sầu không có nhu cầu có người yêu nữa :))
Tình yêu không đến với người muốn và cần em ạ. Tình yêu đến với người xứng đáng. Vậy nên em hãy tu dưỡng mình thành một điều đủ tốt đẹp trước - thậm chí phải hơi "thừa tốt đẹp" ra một chút để còn chia sẻ, đến lúc đấy em sẽ có tình yêu.

Em cảm ơn Lem đã trả lời ạ :3, mà chị ơi, phần đầu câu hỏi về cấp 3 là em hỏi, nhưng phần sau thì là của bạn khác chị ạ. Chắc do em để “...” cuối câu nên mới gây nhầm lẫn đó chị.

Ui thế à =))) Hai ask nằm nối nhau đều có dấu ba chấm nên chị tưởng là của cùng một người hic :)) Bé nào đã hỏi câu kia ơii chị lỡ xoá ask của em và paste vào đây mấc gòii mong em đọc được chia sẻ này của chịii... :))
+1 answer in: “Lem ơi, mới học cấp 3 được vài ngày mà em cảm thấy khó khăn quá chị ạ. Em gần như không nói chuyện được với ai trong lớp và cũng không hứng thú với những tiết học dù nó không quá tệ. Em đã từng rất quý và muốn thi vào trường, nhưng giờ em lại chẳng biết làm sao để vượt qua những năm tiếp theo...”

Tuổi 22 của tớ chênh vênh quá Lem ạ :)) Tớ không biết mình muốn gì, mình thích gì, mình nên đi theo con đường nào và mục đích sống của tớ là gì... Tớ bây giờ, mỗi sáng thức dậy là một ngày mệt mỏi với tớ, tớ khóc trên đường đến chỗ làm, tớ mong sao cho một ngày trôi qua thật nhanh, chỉ trôi qua thôi

"...... chả để làm gì cả :)) Tớ tự hỏi lí do tớ tồn tại trên cuộc đời này để làm gì, khi mà tìm ra một thứ tớ thực sự thích thật quá khó. Sự nghiệp, tình yêu, tớ là ai, tất cả mọi thứ tớ không thể xác định được. Tớ biết rằng khoảng thời gian này rồi sẽ qua thôi, nhưng mà hiện tại,nó khó khăn với tớ quá."
-------------------------------------------------------------
Nè, sống mà không thấy ý nghĩa như vậy, sao cậu không thử suy nghĩ nghiêm túc về cái chết xem sao.
Có một thời gian tớ cực kì buồn, rồi thấy tồn tại của mình vô nghĩa lắm. Thế là tớ nghĩ ra một trò ám thị tâm trí: đó là coi như mình đã chết rồi. Kiểu như coi mình là ma í. Thế là tớ tập sống như một cái chết. Tớ là một cái chết sống. Kiểu vậy. Vì sống như thế, thì tớ không cần phải cảm thấy áy náy vì đang "sống đời vô nghĩa" nữa. Tớ đã chết rồi cơ mà.
Thế là tớ dồn toàn bộ tâm trí vào việc sống như một cái chết. Sống làm sao cho thật vô nghĩa vào =)) Tớ làm những việc vô nghĩa một cách thật cẩn thận và lạnh lùng. Tớ không làm việc với sự tức giận, không nghe lời với tâm chống đối, không buồn, cũng không vui. Không cần tuyệt vọng hay chán nản nữa, vì người chết không biết tuyệt vọng hay chán nản, họ có còn sống đâu :)) Trong quá trình làm điều này, tớ nhận ra, làm người chết không dễ thế, và rõ ràng, tớ còn quá nhiều dấu hiệu của một người sống.
Quả là một sự thực hành kì quái nhưng hữu hiệu, cậu ạ. Sau vài tháng thực hành việc chết một cách có trách nhiệm như thế, tớ đã lấy lại được cảm giác về sự sống, và sống với một tâm thế trân trọng, hào hứng như bây giờ.
Nên là, cậu thử chết kiểu đấy xem.

View more

Làm thế nào để sống vui vẻ khi không có một người bạn thân thực sự ạ? Em rất khó để thân thiết với một ai đấy nhưng cũng rất sợ phải làm gì hoặc đi đâu đó một mình trong khi xung quanh ai ai cũng có bạn thân hết.

Chị chính là người có thể sống vui vẻ mà không cần có bạn thân :)) Chị không có ý nói rằng bạn thân là điều không tốt hay không cần thiết, có bạn thân rất tuyệt vời. Chỉ là chị không có (ít nhất là trong hiện tại), và chị cũng cảm thấy không cần, chị thấy một mình chị đủ vui rồi.
Em sợ làm gì hoặc đi đâu một mình thì đừng làm, hoặc đừng đi là được? :)) Còn nếu muốn đến quá, thì sự muốn, khi đủ lớn, sẽ tự biết chiến thắng nỗi sợ kia. Vừa muốn vừa sợ thì nghĩa là chưa muốn đủ. Nếu thực sự đã muốn, thì em không sợ nữa.

Em thật sự muốn nổi điên. Chị Lem sẽ làm gì khi người bạn thân của chị tự dưng cáu vô cớ không nói gì cho chị nghe rồi cứ cộc lốc với chị, dù chị không làm gì, chỉ là do người đó quá áp lực (hoặc tự tạo ra áp lực vô hình) với bên ngoài, với xã hội xung quanh. Xong lại còn tắt hết liên lạc ạ :(((

Chị không có nhiều bạn thân nên cũng ít kinh nghiệm thôi em ạ...
Cái tốt nhất em có thể làm là để nó biết rằng em LUÔN Ở ĐÓ, CHO NÓ. Hết. Đừng cố can thiệp. Đừng có gợi hỏi. Đừng cố ép nó nói. Cũng đừng cố an ủi nó khi còn chưa biết những điều nó đang phải chịu đựng là gì. Em chỉ cần cho nó biết là NÓ CÓ EM, NÓ CÓ THỂ TIN VÀO EM, và mỗi khi nó cần, nó đều có thể gọi em. Thế thôi. Rồi cứ ở yên đấy, không cần làm gì nữa cả. Hiện diện như thế là quá đủ rồi. Đủ nữa sẽ thành không tốt.

Việc ăn thực dưỡng có thể giúp mình lên cân ko ạ? Em gầy, dù hngày đc răn phải ăn nhiều vào, em vẫn chán và biếng ăn cực kì. Em hầu như chỉ nhai thịt thôi. mẹ em quan niệm ăn thịt càng nhiều = em sẽ khỏe mạnh = mập mạp hơn. Em thiệt sự rất không thể thay đổi qniem này của ba mẹ í :'( em cảm ơn chị ạ

Ăn thực dưỡng có thể giúp người thiếu cân tăng cân, nhưng chỉ tăng đến đúng kích thước tự nhiên của người đó thì sẽ dừng lại. Người ăn thực dưỡng không bao giờ mập, đơn giản vì "mập" là một trạng thái rất phi tự nhiên. Người nguyên thuỷ không bao giờ mập. Mà thực dưỡng lại là một chế độ thuận tự nhiên, nên không làm em mập được, chỉ có thể làm em khoẻ mạnh, xing xắn, thông minh thông thái thôi :))
Em cứ hỏi ba mẹ là con ăn thịt hoài như thế ba mẹ có thấy con khoẻ mạnh mập mạp hơn không? Nếu không thì rõ ràng thịt không có tác dụng với con. Con không khoẻ và béo lên vì thịt được. Con cần thử ăn một thứ khác. Ba mẹ có thể cho con 1 tháng để dần ăn theo chế độ khác, nếu con thấy khoẻ hơn và tăng cân, hãy để con được thực hành chế độ đó. Nếu không, con sẽ lại nghe lời ba mẹ.
Rồi tháng đấy em nghiêm túc ăn thực dưỡng cho chị :))) Chỉ sợ là nhìn thấy kì tích xong cả nhà lại rủ nhau ăn theo luôn =))

View more

+1 answer Read more

Lem ơi, mới học cấp 3 được vài ngày mà em cảm thấy khó khăn quá chị ạ. Em gần như không nói chuyện được với ai trong lớp và cũng không hứng thú với những tiết học dù nó không quá tệ. Em đã từng rất quý và muốn thi vào trường, nhưng giờ em lại chẳng biết làm sao để vượt qua những năm tiếp theo...

"...Em cũng muốn biết nhiều, hiểu nhiều như chị Lem (nghe đần quá ToT) nên em cũng lên mạng đọc nhiều, nghiên cứu về mấy thứ em thích. Rồi em nhận ra là giữa bạt ngàn thông tin không biết cái nào đúng cái nào sai hết, phải làm sao mới phân biệt được thật giả đây hả chị? em cảmmm ơnnn."
--------------------------------------------------
Chào em, chia buồn với em vì đã gia nhập câu lạc bộ "Những người vô duyên với cấp ba" của chị :))
Rồi em sẽ đi qua 3 năm thôi, dù đó có thể sẽ là 3 năm mòn mỏi và dài nhất đời em, nhưng tin chị đi, cấp 3 rồi sẽ qua. Hơi mệt một chút, thỉnh thoảng rất mệt, có thể sẽ có vài cơn khủng hoảng và tuyệt vọng cùng cực, nhưng mà, tất cả sẽ qua, em đừng để mất tinh thần.
Giờ thì chúng mình sẽ nói về việc "tìm hiểu các thứ khác" của em.
Thông tin trên mạng chỉ bạt ngàn và gây hoang mang với những người chưa tìm hiểu sâu. Có thể em đang có hơi nhiều mối quan tâm cùng lúc. Hoặc em chỉ mới tìm kiếm hời hợt chứ chưa đào bới tung cái internet lên, rồi chìm đắm hàng tháng trong một chủ đề nào đó :) Cũng có thể em chưa "thực sự" thích thứ mà em quan tâm, em quan tâm chỉ vì một lý do hời hợt chứ chưa phải một động lực tinh thần mạnh mẽ - nên "sóng não" của em chưa đủ mạnh để em "bắt" được những tài liệu có chất lượng ở xung quanh em.
Người đọc nhiều, chịu khó tìm tòi, sẽ biết chọn lọc nguồn nào tin cậy. Đó là bản năng của trí tuệ. Đọc một bài phân tích xịn, có căn cứ, lập lí thuyết phục, với một bài a dua đua đòi bẻm mép, trí tuệ có thể phân định được ngay. Cái em cần là đi vào quá trình học hỏi với tất cả sự trong trẻo của trí tuệ - HỌC ĐỂ HỌC, vì học là một nhu cầu của trí tuệ. Tình cờ, khi học, em sẽ biết. Tình cờ, khi biết, em sẽ trở nên thú vị hơn. Rồi dần dần, em tình cờ trở thành người lịch lãm, có văn hoá. Tất cả những sự hấp dẫn đó đều chỉ có được khi em học mọi thứ với mục đích trong sáng nhất: để học. Nghĩa là, học vừa là hành trình, vừa là đích đến - đích đến đã nằm trong mỗi bước chân của em rồi. Đừng học vì "muốn biết nhiều". Cũng đừng vì "muốn trở nên thú vị". Hay "để loè người không biết gì". Tất cả những đích ngắm đó đều làm biến dạng sự học trong sáng, khiến em càng tích luỹ lại càng trở nên kém hiểu biết, đầu óc đầy rẫy định kiến, rồi trở thành con người kiêu căng, ngã mạn, cố chấp, không còn có thể hạnh phúc nữa.
Mong em học thật nghiêm túc. Vì học nghiêm túc lúc nào cũng dễ và vui.

View more

+1 answer Read more

Lem ơii trong video review về DAV, chị (và chị Linh) nói chuyện thu hút lắm ạ. Em có thể hỏi là làm sao để mình nói to, rõ ràng và cuốn hút hơn không ạ?

Thay mặt chị Linh, chị cảm ơn em ^^
Việc nói to, rõ ràng là việc phải luyện tập, và luyện tập kiên trì thì chắc chắn thành công, không khó gì cả. Em đã làm xong bước đầu tiên và quan trọng nhất rồi: đó là MUỐN nói to rõ ràng. Muốn, thì sẽ tập được. Chứ mà á, cứ thần tượng dăm ba cái đứa nói nuốt âm lướt chữ, bồi Anh Việt lởm khà lởm khởm hiếp dâm ngôn ngữ, chành môi chành miệng tỏ ra phong cách, nói chuyện hàm cứ sít vào nhau thì rồi bộ máy phát âm của em cũng bị tởm theo thôi, mà vẫn cứ tưởng thế là hay :) Nênnn, cảm ơn em đã muốn làm một người nói rõ ràng :>
Luyện nói là chuyện của việc nghe và bắt chước lại, chỉ thế thôi không có gì cao siêu cả. Em cứ chọn nghe những nguồn phát chuẩn (như BTV thời sự, các cô bác đọc chuyện đêm khuya trên radio), thân gần hoặc để ý nghe các bạn có giọng chuẩn, rồi mỗi khi nói đều nghĩ tới những nguồn phát đó. Lâu gần sẽ tự điều chỉnh và tiến bộ được.
Còn "cuốn hút" hay không thì không phải là việc của luyện tập, mà là việc của kinh nghiệm, trí tuệ và văn hoá. Sự hấp dẫn khi nói chuyện mách bảo chất lượng tinh thần của mỗi người. Người càng khiêm tốn, ham học hỏi, hào hứng với tri thức, người đó càng dễ gây thiện cảm khi nói chuyện. Người có đời sống tinh thần nghèo nàn thì xinh đẹp đến mấy cũng không "cuốn hút" được. Việc tu dưỡng này là hành trình đơn độc của mỗi người, không thể dạy bảo, chị chỉ có thể chúc em kiên tâm và may mắn thôi.

View more

Liked by: tracyy nhi-tran

Chị Lem ơi không biết chị có học lớp clc ở Ngoại giao k ạ? Em k46 mới vào học Quan hệ quốc tế mà đang phân vân có nên thi lớp clc k ạ :( mong chị tư vấn giúp em em cảm ơn nhiều ạ.

Chị học hệ Chất lượng cao em nhé. Lời khuyên của chị là nếu điều kiện kinh tế cho phép thì em nên học hệ chất lượng cao. Hệ này ở DAV có chất lượng "cao" hơn hệ thường ở nhiều mặt mà sinh viên có thể kiểm chứng được. Một trong những mặt đó là các môn học khó hơn =)), sâu hơn và chất lượng giảng viên cao hơn (ít nhất là về học hàm, học vị, thời gian làm nghề và tỉ lệ giảng viên nước ngoài).

Chị Lem ơi, em đang bị trào ngược dạ dày thực quản, hay bị đắng miệng ăn uống không thấy ngon. Em thấy c có chia sẻ cách ăn thực dưỡng, không biết về bệnh này thì c có lời khuyên hay chú ý gì thêm không ạ?

Chị Lem cũng có vấn đề lâu năm về dạ dày. Từ hồi thực hành thực dưỡng đến giờ, 80% các sự đau, trào ngược, tiêu hoá kém đã biến mất, nên chị có chút kinh nghiệm có thể chia sẻ cho em :>
Các bệnh liên quan đến dạ dày là những bệnh phổ biến, hầu như người hiện đại nào cũng mắc. Trong xã hội bây giờ, người có đường ruột sạch, nhung mao ruột đẹp, hệ tiêu hoá tốt, là vô cùng hiếm có khó tìm. Ai cũng ăn uống sai, không sai cái này thì sai cái kia. Thế nên ai cũng bị bệnh về tiêu hoá, mà dạ dày là bộ phận thường phải gánh chịu bệnh nhất.
Trong người của bọn mình có lửa. Lửa này là sức nóng của khí huyết, thường tập trung ở đan điền - chính là bụng của chúng mình. Người càng khoẻ thì khí huyết càng lưu thông, do đó luôn giữ được lửa cháy ổn định, và bụng họ không bao giờ bị lạnh.
Nếu em coi dạ dày là một cái chảo, thì lửa ở đan điền sẽ giúp nấu chín thức ăn mà em ăn vào dạ dày. Lửa càng nóng và cháy đều, thì thức ăn được nấu càng chín, nghĩa là hoạt động tiêu hoá càng tốt.
Tất cả các bệnh liên quan đến dạ dày - trong đó có trào ngược - đều có nguyên nhân từ sự thiếu lửa, hoặc lửa cháy không đều, khiến hoạt động tiêu hoá bị đình trệ, rối loạn. Lửa mang tính Dương, nếu xét theo luật Âm-Dương, nên sẽ yếu đi nếu em ăn quá nhiều đồ ăn có tính âm (lạnh và nhiều nước). Lửa cháy không đều vì thói quen ăn uống của em không ổn định (em cứ hình dung việc ăn uống, sinh hoạt điều độ cũng giống như liên tục tiếp thêm rơm, củi vào lò lửa, giữ lửa cháy đều í).
Vậy nên, để từng bước tự chữa lành trào ngược dạ dày, em phải sửa đổi hai điều trong chuyện ăn uống:
1. Tăng cường các thức ăn quân bình (ngũ cốc lứt, tiêu biểu là gạo lứt, các loại đậu đỗ nấu nhừ, các loại hạt toàn phần,...), hoặc dương tính (các loại củ quả cứng như củ cải, cà rốt, củ sen, bí đỏ...), giàu kiềm (để khống chế axit trong dạ dày, như là rau xanh nấu chín). Những thức ăn này sẽ từng bước giúp lưu thông khí huyết, phục hồi lửa trong cơ thể. Tuy nhiên em phải tìm hiểu thật kĩ về nguyên lí âm - dương, axit - kiềm trong thực phẩm, để vừa ăn, vừa điều chỉnh, qua thời gian mới có thể ăn đúng, thêm một thời gian nữa mới thấy hiệu quả.
2. Rèn luyện thói quen ăn điều độ: ăn chậm nhai kĩ (đúng kĩ thuật mà chị và anh Bim đã hướng dẫn trên @mingnay.mingkia), không ăn đến mức quá no (thật ra, nếu em master việc nhai kĩ thì không bao giờ ăn no được), không ăn dồn dập khi quá đói, không ăn nhiều vào những giờ kì quặc mà dạ dày không quen (sáng sớm tinh mơ, nửa đêm,...). Đây là việc đưa bản thân vào kỉ luật, duy trì lửa trong bụng, kiện toàn bộ máy tiêu hoá. Sẽ mất thời gian (tính theo tháng) để thấy kết quả. Nhưng với những bệnh đã ủ lâu năm như trào ngược, em cứ bình tĩnh rèn luyện, đừng hy vọng một kết quả tức thời.
Em có thể follow page BÍ MẬT THỰC DƯỠNG, và đọc bài này để hiểu rõ hơn: https://www.facebook.com/bimatthucduong/posts/1368402119960655?__tn__=K-R
Mong em kiên nhẫn tìm hiểu và ăn đúng ^^ Ăn đúng rất rất vui.

View more

Chị ơi, làm thế nào để yêu thương, thực sự quan tâm một người ạ?

Phải thực-sự muốn điều đấy em ạ. Nếu em muốn, tự khắc em sẽ biết cách. Những việc đó đều nằm trong cái gọi là bản năng của linh hồn.
Còn nếu em không muốn, em không cần phải cố. Mà có cố, cũng sẽ không bao giờ được cả.

Em chào chị Lem. Hôm nay em lại kéo xuống đọc lại các câu trả lời của chị ạ, và em mong rằng qua ask này, chị có thể trả lời em. Chị đã vượt qua mặc cảm tự ti của mình như thế nào vậy ạ?

Chị Lem đâyy.
Chị xin lỗi vì thời gian qua hơi bỏ bê không gian này. Chị vừa đi qua một giai đoạn quan trọng của nhận thức. Các hiểu biết bên trong chị thời gian qua đột nhiên biến chuyển sôi sục để chờ một bước nhảy mới. Thành ra chị không cảm thấy đủ định tĩnh để phát tán tâm trí của mình cho mọi người. Vài tháng vừa rồi chị chỉ hướng mọi sự quán xét vào bên trong. Giờ thì chị ngoi lên lại rồi đây :>
Tự ti là vấn đề của cái tôi, em ạ. Chúng mình xấu hổ, chán nản và thiếu nghị lực khi chúng mình kém xinh, kém thông minh, kém thu hút hơn ai đó - đều là vấn đề của cái tôi. Chúng mình không tin rằng bản thân là một thực thể đẹp đẽ, đáng trân trọng. Cái tôi không được vỗ về, không thấy mình hay hớm, thì nó sẽ tự ti.
Nên là, chị bắt đầu hết hẳn mặc cảm tự ti khi chị không còn nhu cầu nhận thức về cái tôi. Với chị, có cá tính hay không, có được nhớ tới như một cá nhân nổi bật hay không, không quan trọng. Đó là thời gian chị có cảm giác về vô ngã - cảm giác về sự vô nghĩa của cái tôi.
Việc thực hành trà như một cách hành thiền, đọc về vũ trụ, về cái chết, tìm hiểu về linh hồn, nghiền ngẫm tâm linh, chiêm nghiệm về cái vĩnh cửu thường hằng,... Tất tật những sự tu dưỡng này đưa tâm trí chị lên một chất lượng mới mà ở đó, cái tôi không còn quan trọng và gây vấn đề nữa. Cái tôi là quá bé nhỏ và nếu để sa đà vào những vấn đề của nó, con người sẽ mãi là một thứ bé nhỏ, bị mắc kẹt trong những đau khổ luẩn quẩn thấp kém mà mình tự gây ra. Không một động vật, thực vật nào có cái tôi. Một bông hoa trong rừng sâu vẫn nở, làm tròn sứ mệnh của nó một cách tự nhiên không cần cố gắng - dù chả có ai đi vào rừng để khen nó đẹp. Bông hoa đẹp không phải để người khác biết, nó cũng không cần biết, nó chỉ LÀ cái nó là, nó cứ thế thôi í? :))) Thì. Chị cũng sống như bông hoa đó, bình thản LÀ thứ mà tạo hóa đã lập trình.
Rồi chị nhận ra, khi đã quên được cái tôi rồi, chị thấy mình khả ái hơn rất nhiều so với hồi còn cố gắng để xinh để giỏi.

View more

huhu chị Lem ơi chị Lem giỏi théeeee vẻ như chuyện gì chị Lem cũng tường tận hết í ;;_;; huhu you are so gorgeous ;;_;;

... :))
Chị Lem cảm ơn emm! ❤
Được khen lúc nào cũng vui mà ngại ghê... :)) Lem chưa giỏi và tường tận gì lắm đâuu như thế thì đã vô núi tu gòi.. :)) Lem chỉ là người thích ở một mình và dành tối đa thời gian cho việc suy nghiệm, không có nhu cầu trao đổi các sự biết của mình với mọi người (trừ khi được hỏi một cách thật chân thành). Ai cũng có thể trở thành hiền triết nếu biết im lặng giữ trật tự đủ lâu, Lem nghĩ thế :)) Chưa am tường là vì chưa biết tìm vào sự yên tĩnh nội tại thôi.

Chị Lem ơi, cho em hỏi, bài hát mà bạn Bim hát lúc học thanh nhạc tên gì vậy ạ? Nghe bạn ý hát, em thích lắm, nhưng mà chưa kịp tìm thì em quên mất lời ấy ạ. Chị Lem giúp em với.

Duo
Là "Ôi quê tôi" của nhạc sĩ Lê Minh Sơn đó em ơii :)) Bản hay nhất là bản Tùng Dương hát em nhé. Cảm ơn em vì đã thích version của Bim hehe =))

Chị Lem ơi chị có nghĩ trên đời tồn tại một loại lời nguyền mà nó khiến một số người sẽ luôn cô đơn cô độc không ạ? Kiểu như cái gì cũng chỉ mang tính thời điểm, rồi tất cả cũng sẽ ra đi, để lại người đó một mình.

Chị tin là lời nguyền đó áp dụng với phần lớn loài người. Rất ít người có thể giữ bên mình một điều gì đến cuối đời ngoài chính bản thân họ. Nếu có thể học cách chấp nhận sự thật đó bằng tất cả sự minh triết của trí tuệ, thì con người sẽ hạnh phúc.

Lem ơi tớ có thể pha trà xoài dừa của teapins cùng với chanh và mật ong uống hàng ngày được không nhỉ?

Được ạ :>
Chất lượng trà của Teapins thì khỏi phải bàn. Xoài dừa là một vị trà thích hợp để uống vào mùa hè - vì đây là những loại trái cây sinh trưởng tốt vào mùa hè. Đến mùa thu đông cậu nên đổi sang vị trà khác với những nguyên liệu thuận mùa. Trà oải hương, trà quế gừng chẳng hạn, những hoa và củ quả sinh trưởng vào mùa đông. Cậu hãy nhớ rằng chỉ có nguyên liệu thuận mùa mới nuôi dưỡng được cơ thể.
Chanh và mật ong là combo dịu dàng để đánh thức dạ dày. Chanh dù có tính axit mạnh, nhưng khi vào đến dạ dày lại giúp kiềm hóa cơ thể, khiến hệ tiêu hóa của cậu khỏe mạnh hơn. Lưu ý duy nhất của Lem là cậu nên cho chỉ vừa đủ mật ong thôi, đủ để tách trà có vị ngọt thật nhẹ nhàng. Mật ong là thực phẩm mang tính âm - uống nhiều sẽ khiến cơ thể bị âm hóa, gây mệt mỏi và sinh tâm chán nản, nên cậu hãy ước lượng thật cẩn thận.
Uống nóng/ấm luôn tốt hơn uống lạnh. Đặc biệt, uống trà nóng cực kì tốt trong mùa hè.
Chúc cậu uống trà vui ^^

View more

Lem có thể cho tớ lời khuyên làm thế nào để bắt đầu một mối quan hệ yêu đương được không? Tớ nghĩ rằng việc sinh ra trong một gia đình không mấy hạnh phúc khiến tớ không đủ can đảm để mở lòng ra với bất kì ai, dù cho tớ cũng rất thích người đó. Tớ thường bỏ cuộc giữa chừng khi đang tìm hiểu một ai

"......đó bởi vì tớ luôn nghĩ đến chuyện tương lai chúng tớ sẽ cãi nhau và căm ghét nhau, giống như bố mẹ tớ vậy. Thực ra tớ cũng không rõ đó có phải là nguyên nhân duy nhất khiến tớ cô lập bản thân như vậy không nữa. Hiện tại tớ đang rất thích một bạn, nhưng tớ lại sợ rơi vào vòng lặp đấy thêm lần nữa.
...Câu văn của tớ lủng củng quá :)) Tớ cứ viết ra những gì tớ nghĩ thôi, hy vọng là Lem hiểu ý tớ. Tớ cảm ơn Lem đã lắng nghe tâm sự của tớ nhé... À mà tớ muốn nói thêm điều cuối cùng nữa nha. Tớ không hề yêu bản thân và không thể kết nối được với chính mình thì liệu tớ có thể ổn khi bước vào một mối quan hệ yêu đương không hả Lem".
----------------------------------------------------------
Lem hiểu ý cậu mà. Thương cậu.
Lem cũng lớn lên trong một gia đình nhiều rạn nứt và khủng hoảng, cũng đã từng sợ hãi chuyện yêu thương và ở bên một người lâu dài - vì đã nhìn thấy những đổ vỡ của bố mẹ mình. Nhiều biến cố và di chứng tâm lí cũng khiến tớ tin rằng mình quá khiếm khuyết để xứng đáng vởi tình yêu. Tớ cũng đã ngần ngại rất nhiều.
Nhưng mà cậu ơi, không có ai là không khiếm khuyết và sợ hãi cả. Người cậu thích cũng vậy. Có thể trông bạn ấy lành lặn và tươi sáng, nhưng như cậu - bạn ấy cũng có những bất an và chai sẹo nào đó trong lòng. Không ai lành lặn hơn ai đâu, cậu không phải người bị thương duy nhất trên thế giới. Nên là, cậu đừng quá ngần ngại hay cảm thấy mình không đủ. Khi cậu ngần ngại, là cậu đã hồ đồ tước đi một cơ hội của chính mình.
Trải qua 2 mối quan hệ tình cảm, tớ nhận ra rằng, ngay từ đầu, chuyện tình yêu đã không phải chuyện của 2 người, hay là chuyện chúng ta dốc lòng vì một ai đó. Yêu một người là một hành trình rất đơn độc - để giải mã và quan sát chính chúng ta. Khi cậu yêu một ai đó - thực sự chân thành, là cậu đang kết nối rất mật thiết với chính cậu, quan sát chính cậu, nhận ra rất nhiều điều chưa từng biết về chính cậu. Đấy là sự kết nối vô cùng cao quý và quan trọng - cậu nhìn tỏ, soi rõ, thấu hiểu chính mình. Khi đã biết rõ như vậy, cậu sẽ hiểu phải chữa lành cho mình như thế nào, phải bảo vệ mình tốt hơn ra sao. Và, một người đã có thể dịu dàng với mình, thì sẽ dịu dàng với mọi người khác. Đó là lí do mà chúng ta luôn trưởng thành hơn khi chúng ta yêu một ai.
Cậu đừng vội vàng kết luân rằng cậu "không hề yêu bản thân". Cậu CÓ yêu, nên mới cẩn thận viết những tâm sự này và hỏi xin một lời khuyên từ tớ. Cậu vẫn có hy vọng về điều tốt đẹp, và cậu vẫn muốn cậu được an lành. Đó đã là một bước quan trọng trong hành trình trở về với bản thân rồii. Giờ thì, cậu hãy cứ để tình cảm được nảy nở trong lòng một cách tự nhiên, vì Lem đã tâm sự với cậu bằng thực chứng của Lem rồi: khi cậu yêu chân thành một người, là khi cậu ở gần chính bản thân cậu nhất.

View more

Chị Lem ơi cho em hỏi chị thường giải quyết như thế nào khi họ hàng mình ngăn cản những dự định của mình và bố mẹ mình cũng nghe theo họ ạ?

Nếu là chị thì chị sẽ chịu-khó nghe thử xem, lí do họ hàng và bố mẹ ngăn cản là gì. Chịu khó nghe xong thì suy nghĩ, xem lí do như vậy có hợp lí không. Nếu hợp lí thì ừ, chị sẽ không làm điều chị dự định làm nữa :)) Thỉnh thoảng người lớn cũng thông thái hơn mình mà.
Còn nếu lí do của người lớn quáa là vô lí, thì chị sẽ chịu-khó giải thích - một cách dễ-hiểu-và-lễ-phép-nhất-có-thể - rằng tại sao mình muốn làm điều mình muốn làm. Chịu khó giải thích xong rồi thì chịu khó thêm tíii nữa - nghe phản biện, xem phản biện của người lớn có hợp lý không. Đến lúc này mà phản biện còn vô lí nữa, thì thôi, done, chị sẽ tắt đài và âm thầm kiên định dũng cảm thực hiện dự định của mình. Chị đã chịu khó đến thế rồi, chị không chịu thêm nữa :))

Mỗi lần em bối rối với tình cảm của bạn, thì bạn đều dễ dàng buông bỏ em, bạn nói bạn ghét khi em thấy bạn không yêu em, nhưng điều em muốn được nghe là em yêu anh mà đồ ngốc, em sẽ cố gắng hơn nữa. Chị Lem ạ, em nên làm gì đây, và bạn là như thế nào?

Bạn là người yêu em nhiều nên cảm thấy bực bội khi em hoài nghi thôi :))
Chị hiểu em. Chị đã và đang trải qua 2 mối quan hệ tình cảm mà trong đó, chị nhận được rất nhiều yêu thương, nhưng thảng hoặc, chị vẫn bất an và nghi ngờ răng người kia không yêu mình. Đó là một trạng thái tâm lý bình thường của con người, em không bị làm sao chỉ vì em cảm thấy bất an cả.
Nỗi bất an này xuất phát từ nhiều lý do: Nó có thể đến từ việc em chưa đủ yêu bản thân - em thấy mình nhiều khiếm khuyết và không xứng đáng với tình yêu, nên khi một ai đó yêu em, em thấy chuyện đấy rất ảo :)), và em nghi ngại. Nó cũng có thể đến từ việc em đã trải qua nhiều chuyện buồn liên quan đến tình cảm trong quá khứ, nên việc được yêu bởi ai đó mang lại cảm giác "too good to be true" :)) Nó cũng có thể đến từ sự lý tưởng hóa người yêu - em có một niềm tin rằng bạn ấy rất hoàn mĩ, em thấy mình không đủ tốt đẹp và xứng đáng, từ đó nảy sinh tâm lý nghi ngại rằng tại sao một người toàn vẹn như thế lại yêu một thứ khiếm khuyết như mình. Dù là gìii, thì em cũng chỉ nên giữ những bất an cho riêng mình thôi. Đừng bày tỏ điều đó quá nhiều với người em yêu - vì họ đang cố gắng chứng tỏ rằng em quan trọng với họ, mỗi ngày, và việc em thường xuyên thể hiện sự bất an sẽ khiến họ tổn thương - và tổn thương có nhiều cách để bộc lộ ra bên ngoài - tất nhiên, một trong những cách đó là cáu giận.
Em hãy quan sát bạn, học cách ghi nhớ mọi biểu hiện yêu thương mà bạn dành cho em. Với mỗi một lần em thấy điều đó - chẳng hạn như khi nghe được một câu âu yếm, nhận được một cái thơm, hoặc một sự lắng nghe chân thành - hãy để lòng mình nảy nở cảm giác tri ân. Hãy tìm một hoàn cảnh thích hợp, để nói - bằng một cách thích hợp - rằng em cảm kích như thế nào khi có bạn ở bên và yêu em. Hãy xin lỗi nếu có thể, vì em đã bất an và nghi ngờ, và GIẢI THÍCH LÍ DO của những cảm giác ấy (khi em đã suy ngẫm kĩ và tìm ra được).
Học cách kiểm soát những cảm xúc tiêu cực và nuôi dưỡng một mối quan hệ tình cảm là một hành trình gian nan, khó nhọc, và riêng tư. Em phải quan sát mình mỗi ngày, uốn nắn chính mình, động viên chính mình, cho mình thêm nhiều cơ hội. Chị Lem mong em sẽ chế ngự được bóng đen đó, và trưởng thành hơn qua từng ngày nuôi nấng mối quan hệ của em :>

View more

Chị Lem đã bao giờ rơi vào tình trạng mất cảm hứng học chưa ạ? Những lúc ấy chị làm thế nào để tìm lại cảm giác muốn học ạ?

Gần như 80% thời gian đi học chị Lem không hề có cảm hứng học em ạ :)) 20% còn lại rơi vào những lần chị được điểm cao, hoặc những tiết học Văn chất lượng ở lớp Chuyên. Cảm hứng học là một thứ gần như xa lạ với chị.
Nhưng vì nhiều yếu tố thuộc về bẩm sinh (như tuổi con giáp, cung hoàng đạo, ngày giờ sinh, ảnh hưởng di truyền,...), chị có được một đức tính kỉ luật mang tính tự giác và tự nguyện tuyệt đối. Việc học có chán đến đâu, chị vẫn có kỉ luật học tập. Chị luôn biết phần kiến thức/bài tập cần học trong ngày là gì, và, dù mệt hay chán đến đâu, chị vẫn sẽ bình tĩnh, cần mẩn, từng chút một hoàn thành chúng. Mấu chốt của việc này là, hãy ung dung và làm việc đúng sức mình, không-cần-vội. Miếng bánh quá to và quá dở thì hãy chia nhỏ ra, thong thả ăn chậm, nhai kĩ, nghĩ rằng "dở nhưng mà tốt cho sức khỏe", thì cuối cùng cũng sẽ ăn hết được.

View more

Lem đã từng thử trà bơ Tây Tạng chưa ạ?

Lem chưa thử vì chưa đi Tây Tạng em ạ :)) Tất cả những hình thức pha trà bơ Tây Tạng ở-ngoài-Tây-Tạng chỉ là mô phỏng - vì trà bơ Tây Tạng ngon nhất ở không khí thưởng thức trà, chứ không thuần túy chỉ ở nguyên liệu.
Cái khiến trà bơ Tây Tạng đặc biệt là mùa đông khắc nghiệt trên núi tuyết, thứ giá lạnh khiến con người thèm thuồng một thứ đồ uống có kết cấu dày, ấm, đặc sánh, và thanh thoát cùng lúc. Thế là họ nghĩ đến trà bơ - từ trà của họ, muối ngay trên núi của họ, và bơ sữa từ chính loài bò của họ. Thành ra, trà bơ là một thứ thức uống vừa đáng quý bởi sự cần thiết, lại vừa gắn bó bởi sự thân thuộc. Chưa kể, người Tây Tạng còn có trà cụ riêng để pha trà bơ nữa, mà trà cụ đó thì gần như không hề bán ở Việt Nam. Nên Lem - dù hoàn toàn có thể pha trà bơ Tây Tạng phiên bản gần-giống-nhất - nhưng vẫn chưa có đủ mong muốn pha uống - vì biết nó sẽ khác việc đến Tây Tạng và uống trà bơ Tây Tạng rất nhiều.
Tuy nhiên mùa đông năm nay Lem sẽ thử.

View more

Next

Language: English